Tôi yêu nhạc, tôi thường hay ngồi một mình, im lặng, nhắm mắt và lắng nghe những giai điệu tuyệt vời của những bản nhạc mà tôi yêu thích. Dường như âm nhạc khiến ta vui hơn, mạnh mẽ hơn và suy nghĩ thấu đáo hơn.
Tôi ước gì bộ não của con người có thể tự phát ra những bản nhạc vào đúng lúc chúng ta cần nó nhất! Tôi ước những lúc vui tôi lại được nghe “The Saltwater Room” và “Canon in D Flamenco”. Tôi ước trong những lúc vô vọng nhất tôi được lắng nghe những giai điệu của “In The Morning Light”, “Kiss The Rain” và “Dòng Thời Gian” của Nguyễn Hải Phong. Những lúc hạnh phúc thì tập hợp những “Bức Thư Tình…” của Đỗ Bảo, và đối với tôi như thế là đủ! :)
Tôi muốn âm nhạc tự đến với tôi trong những lúc tôi cần nó nhất. Vì vậy nên tôi rất thích cái cảm giác được ngồi trong những quán cafe nhạc nhẹ, đợi chờ một ca khúc trùng với cảm xúc của mình. Còn bạn thì sao? Bạn có sở thích giống tôi chứ?