Normal Day ^^

Hôm nay sưu tầm đc 1 truyện cũng hay quá ^^ .… Copy lên đây luôn  Image.  Có ai đọc thì viết com­ment nhé .……^^ …
*
17 tuổi, 1 tình yêu và 1 nỗi buồn?
*

**Hôm nay là thứ 5, thằng bé thức dậy với 1 tâm trạng cực kỳ thoải mái, đánh răng rửa mặt và ăn qua loa cái hot­dog , thằng bé chạy ra bến xe bus để đến trường.… Tôi gặp nó trên xe bus, với anh mắt rực rỡ và cái mồm nhồm nhoàm, thằng bé nói trong tâm trạng vui vẻ : – Hôm nay trường em chụp ảnh lưu niệm đó chị Quyên, đến tham dự với bọn em cho vui ha … – Ừh, chị sẽ cố gắng… Cũng không biết nữa chị có test hôm nay mà… – Ok … Tôi để ý thấy nó mang theo máy ảnh… Thằng này ghét chụp ảnh lắm cơ mà? Thắc mắc thế nhưng cũng không hỏi, 1 tiếng sau chúng tôi đến được trường… Ngôi trường này là trường đại học mà tôi đang theo học nhưng lại gồm có 1 trường quốc tế nhỏ chỉ với vỏn vẹn có 92 học sinh mà thằng bé kia đang học… Tôi để ý từ ngày thằng bé trở nên rất hoạt bát và vui vẻ kể từ cái ngày nó mời được con bé người Nhật đi prom ( 1 dạ tiệc vào cuối năm… mọi người cùng đến với 1 người khác phái (thường là người yêu) , ăn uống và khiêu vũ)… Tôi nghĩ rằng 2 đứa nó đã yêu nhau, cũng thấy vui lây … 12h… giờ ăn trưa, tôi thấy nó rất buồn, không chạy nhảy, không vui đùa như thường ngày.… Nó ngồi trên bãi cỏ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn vậy… Chắc co chuyện gì xảy ra, chắc 2 đứa lại cãi nhau đây mà.… Tôi không quan tâm lắm và bỏ đi… Vào tiết cuối của ngày… Tôi học chung với nó ( thường là ở đây không chia lớp theo tuổi, nếu mà cùng yêu thích 1 môn học thì người nhỏ tuổi có thể học chung với người lớn tuổi hơn mình), giáo viên không vào lớp… study hall… phew… Tôi đang sắp đồ định đi về sớm thì liếc qua chỗ thăng bé và con bé kia đang ngồi… Trước mặt con bé , thằng bé vẫn cười nói nhưng tôi thấy nó có vẻ buồn buồn… Lạ thật… Rồi thằng bé nói : – Ayako, do you want to take a pic­ture? ( Ayako, em có muốn chụp ảnh không?) – No, I’m not feel­ing well.… ( Thôi, em cảm thấy không được khỏe) Thằng bé buồn, nó không nói gì, nó lặng lẽ ngồi cạnh con bé.… 2 đứa nói với nhau 1 chuyện gì đó rồi con bé khóc, mắt thằng bé cũng đỏ hoe. Nó quàng tay qua bờ vai con bé, .… Tôi bắt đầu linh cảm có chuyện chẳng lành… Lên xe bus tôi hỏi nó : –Chuyện gì xảy ra với Thắng và Ayako vậy? Chị thấy 2 đứa có vẻ buồn… Thằng bé không trả lời, nó bật khóc… Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên tôi thấy 1 thằng bé 17 tuổi khóc 1 cách ngon lanh như vậy… Im lặng… Rồi nó nói trong tiếng nấc : –Chị ơi hôm nay Ayako về nước rồi, nó không quay trở lại nữa… – Trời, chị tương hè năm nay em không về VN để ở lại với nó cơ mà??? – Bố Ayako mới mất hôm qua chị ạ.… Nó về giúp mẹ nó, bố nó mất, công ty phá sản rồi, mẹ nó không có tiền cho nó học tiếp nữa… Em phải làm gì bây giờ hả chị?? .… Tôi không biết nói gì nữa, buổi tối hôm đó thằng bé ra sân bay tiễn con bé.… Đến thứ 6 rồi bữa tiệc BBQ ( 1 bữa tiệc ngoài trời)ngày hôm nay cũng không thấy thằng bé đâu nữa.… Điện thoai reo… mẹ thằng bé gọi điện sang : – Quyên, thằng Thắng nó bị làm sao thế? Nó cứ nằng nặc đòi cô cho nó đi Kyoto là sao? – Dạ cháu cũng không biết, nhưng nếu nó muốn thì cô nên để nó đi cô ạ… – Đâu có được, cháu… Cô cho nó sang Mỹ để học tiếng Anh mà, cháu khuyên giải nó giùm cô nhé. – Vâng… Nói gì bây giờ.… Thằng bé bồng bột quá, nhưng không phải là nó sai, nếu là tôi chắc tôi cũng sẽ làm như vậy… Nhưng bọn nó không có duyên… Biết phải làm sao? Tình yêu là gì mà lại làm cho người ta buồn đến như vậy.… 1 thằng bé mới 17 tuổi.… và 1 cuộc tình buồn.…**

Phạm Bảo Khoa

Read more posts by this author.